Mắt biếc
Cuộc đời mỗi người giống như một bức tranh, có mảng tối mảng sáng, mảng đậm mảng nhạt. Để bức tranh ấy rực rỡ có lẽ không thể thiếu được gam màu của tình yêu. Chẳng ai có thể phụ nhận sự tồn tại của tình yêu trên thế gian này, Xuân Diệu chẳng từng viết rằng: “Làm sao sống được mà không yêu /Không nhớ, không thương một kẻ nào?” đấy thôi dù tình yêu ấy có viên mãn, hay lỡ làng, hay khổ đau thì nó cũng sẽ là một kỉ niệm sâu trong trái tim ta. Người ta thường viết về tình yêu của tuổi trẻ và Nguyễn Nhật Ánh cũng vậy. Cũng viết về tình yêu nhưng Nguyễn Nhật Ánh có lối đi của riêng mình. Tuổi trẻ bồng bột dại khờ, yêu đắm say và cuồng nhiệt bởi trái tim đầy sức sống nhất, nên Xuân Diệu cũng viết: “Hãy để tuổi trẻ nói hộ tình yêu”. Mắt biếc ngay từ nhan đề đã gợn cho con người ta muốn mở cuốn sách ngay, bởi nó gợi ra một sự nhẹ nhàng mênh mang thức tình trong ta một cảm giác mơn man muốn chậm lại giữa thế gian vội vã để đọc để sống, để rồi gấp trang sách lại ta day dứt không nguôi về tình