NHỮNG NGƯỜI HÀNG XÓM
Chuyện kể như không kể, hay nói cách khác là truyện như không có cốt truyện – ấy là ý tưởng bật ra khỏi đầu mình ngay khi đọc xong cuốn này. Vẫn là văn phong bình dị, vẫn là câu từ đơn giản, nhà văn trong mình giống như một người nông dân hiền lành trên cánh đồng con chữ, cần mẫn là một người lao động hăng say. Và nhà văn cũng giống như một người nắm tay mình khám phá một khu vườn xinh đẹp, và sự xinh đẹp ấy lại xuất hiện từ những gì nhỏ bé nhất. Cái đẹp không quá xa cũng chẳng gần, tại sao lại như vậy bởi cái đẹp không hề xa xôi nó ngay tại cuộc sống xung quanh chúng ta nhưng ta vô tình lãng quên. Không còn là không gian nhỏ hẹp của ngôi làng Đo Đo, hay rộng hơn tí là thành phố nhỏ mà bây giờ lại hẳn một quốc gia xa xôi – Bỉ. Thế giới của nhà văn kể ra không còn nhỏ hẹp nữa, không còn là thế giới tuổi thơ nữa, mà là thế giới trưởng thành ở một quốc gia khác. Nhưng kỳ lạ là qua những trang sách trong vắt này, mình cảm giác khi đọc xong mở cửa sổ sẽ thấy bà Dorothe, thấy con ác là kiế