NỖI BUỒN CHIẾN TRANH
Văn học Việt Nam có hai lần nghẽn tắc đó là tầm sau 1945 và sau 1975. Ở đấy tôi muốn nhắc đến sau 1975 người ta reo hò về hòa bình có lẽ đăng một bài review về mặt trái mặt tối của hòa bình không phải ngày hôm nay bởi vẫn đang có khí thế của U23 VN. Truyện này bạn sẽ không thể đọc trong một cốt truyện thống nhất được bởi dường như tác giả đang viết về những lối rẽ ngoắt ngoéo không tưởng trong tâm của một người đàn ông si tình bước ra khỏi đạn bom khói lửa. Hòa bình tung hô bởi cờ hoa và reo hò nhưng những người bộ đội thì không đâu ạ, đã cầm súng mà bước ra khỏi chiến tranh thì còn gì là người đâu. Không phải vết thương thân thể tàn tật suy kiệt rồi chết thì cũng là tiếng khóc tang của những người cha người mẹ mất con. Nào là hàng loạt tin báo tử, những người lính trong chiến tranh họ được tung hô như một vị thần còn sau chiến tranh thì sao họ vật vờ như những bóng ma. Trong bom đạn những người anh em phải chứng kiến từng người chết thảm khốc thành những tiếng hú vang vọng trên đ