[2023] 44/35 - MÁT MÁT LẠNH LẠNH
Mình kết thúc một tuần làm việc hôm thứ 6, mưa tầm tã, mưa trắng cả bầu trời đứng trên tầng 46 thấy một nền trắng mờ mịt. Sấm rung cả tường, tự dưng nghĩ có khi nào sấm sét đánh xong gẫy cả tòa nhà rồi sẽ có vụ việc chấn động Hà Nội hay không. Cuốn sách Mát mát lạnh lạnh trên tay mình đọc là trong khung cảnh ấy, mình kết thúc trang sách cuối cùng khi nền trời đã yên bình, có phải là tiết trời thu đã sắp về hay chăng. Mát mát lạnh lạnh, có thể là cảm giác khi cơn gió nào đó lướt qua da thịt, cũng có thể làn nước bắn vào da thịt hay một cơn mưa ào ạt xối xả bắn vào người làm dịu bớt ngày hè oi bức. Nhưng tự dưng mình nghĩ có khi nào, mát mát lạnh lạnh như có cái gì đó tan vỡ, kí ức, nỗi đau, niềm vui và ám ảnh hữu hình tựa như con nước lạnh lùng xối vào tâm hồn ta hay không. Hay tự dưng mình đang nghĩ mát mát lạnh lạnh tựa như những mảnh vỡ thủy tinh hay không, hay là chính ta đang tan vỡ. Ngay từ cái tên cho đến 24 câu chuyện không đầu không đuôi, đều luôn khiến mình chùng chình đều k