Con nhân mã ở trong vườn
Thật may mắn khi được cầm trên tay cuốn sách này và cũng thật biết ơn khi đó là món quà được tặng. Tôi đã sợ rằng có khi nào những gì tôi viết ra còn thô sơ, thậm chí nông cạn với món quà mà mình nhận được. Tôi sợ rằng với ngôn từ còn ít, vốn sống của một người sốc nổi như tôi sẽ viết thế nào nhỉ, những câu từ ngây ngô và đầy chủ quan? Chuyện một con nhân mã? Tôi đã nghĩ phải chăng rằng đây là câu chuyện thần thoại, thật ngây ngô biết bao. Và hiếm có cuốn sách nào, tôi phải vội đọc đi đọc lại đến mấy lần lời mở đầu bởi lần đầu biết về tác giả. Tâm trí tôi dừng lại ở câu: Không còn là kẻ ngoài lề nữa rồi. Tôi đã nghĩ hẳn suốt một đời cầm bút tác giả đã suy nghĩ nhiều về thiên chức của một người cầm bút. Là một thư kí trung thành thầm lặng của thời đại, sẽ là người lên tiếng cho một lớp người. Tôi đã tưởng tượng ra dáng dấp của một nhà văn thầm lặng, cần mẫn và miệt mài trên những trang giấy để viết. Người Do Thái với tôi vẫn là một ẩn số, bởi những gì tôi biết được đều qua những nha