[2023] 40/35 - SỢI TÓC
Trong những năm tháng trên ghế nhà trường, cụ thể là cấp ba, mình từng ê a như một câu thần chú về nhà văn là: Gió đầu mua, Nắng trong vườn và Sợi tóc. Ấy vậy mãi đến khi từ một cô bé mái tóc dày đến thành người rụng một đống tóc vì tuổi trưởng thành đi làm hay cũng do cái con virus mà bây giờ mới đọc. Nhưng tự dưng thấy rằng, thì ra bây giờ cũng chưa muộn, vì trải đã mới hiểu được. Phải trải đã mới thấy được cái bóng tối rặng tre, phải trải đã mới ngẫm được cái giây phút mong manh tựa sợi tóc về cái thiện – cái ác. Lần mò như một đứa học sinh cấp ba ngày xưa, cứ khi nào học về tác giả nào lại đi tìm một hai cái nhận định, bỗng thấy cái này: “Biết bao kẻ đã vẽ ra trong tưởng tượng của mình về một thế giới khác, để hằng ngày làm những cuộc phiêu du vào chính cái thế giới mình vẽ ra.” Tưởng tượng của Thạch Lam nhưng thực ra vẫn ở trên cái nền sự thật, và cái nền đó lại được chắc chắn bởi một lòng tin yêu con người, tin tưởng trong cái bóng tối đang bào chùm trọn nuốt lấy nhân vật vẫn c