[2023] 45/35 - SÚP MISO CỦA BÉ HANA
Thực ra hai tuần này tâm trạng mình không ổn định, cáu giận bực mình rồi buồn vô cớ, mình cũng khá băn khoăn khi đọc cuốn sách này vì nhỡ đâu đọc xong còn trầm cảm hơn. Ấy vậy mà không, mình đọc xong còn xấu hổ, và tự dưng ngẫm nghĩ lại những nỗ lực của mình trước đây cố gắng sống và tồn tại, mình đang cảm thấy ủa, con người 2 mấy tuổi đầu là mình lại đang không bằng đứa mười mấy trước kia hay sao. Ung thư, đối với tất cả mọi người là cụm từ đáng sợ, dĩ nhiên cả mình, kể cả xuyên suốt cuốn sách là một dư vị ngọt ngào dịu êm của tình cảm gia đình, nhưng nó vẫn không thể thay đổi được trong đầu mình rằng nó là thứ đáng sợ. Hai tuần trước mình có đi khám sức khỏe định kỳ, thực ra trước đó mình cũng có một vài dấu hiệu này nọ không ổn lắm, mình cũng đã nghĩ tích cực là nếu bị thì thôi thì chữa thôi nhưng cho đến khi đến phòng khám, mong muốn sống tốt và không bị gì trong mình trồi lên rất mạnh mẽ, và mình muốn sống và muốn kết quả là ổn. Và đương nhiên là mình ổn, rồi mình thấy rằng đư