[2023] 58/35 - CÂY CAM NGỌT CỦA TÔI
Mình thực sự vẫn chưa hiểu mình sẽ bắt đầu viết về câu chuyện này ra sao, trước đây mình luôn thấy rằng mình không sợ cái chết nhưng có vẻ qua trang sách này, vẫn là sự ớn lạnh trong lòng mình. Và một phần câu chuyện này nó rất gần với tuổi thơ của mình nên từng trang, và thậm chí cả lời mắng mỏ trút lên người cậu bé Zeze và cả lời nói mà Zeze nói ra khi bị đòn, mình thấy rùng mình. Khi đọc câu chuyện này, mình biết, mình biết rằng nó sẽ buồn nhưng thực sự mình vẫn không thể kiểm soát được sự bi thương của câu chuyện này, nó dường như là sự rung động cực điểm của một tâm hồn trẻ dại – cụm từ này mình lặp lại lần hai khi mình đã từng đọc “Những ngày thơ ấu” của nhà văn Nguyên Hồng. Cái nghèo, hiển hiện trong câu chuyện này, không nhắc đến cái đói, nhưng mình cảm nhận sự nghèo đói và bất lực đang liên tục bủa vậy gia đình của Zeze, nó hiển hiện qua sự bất lực với ánh nhìn như rạp chiếu bóng của người cha khi không thể có việc làm, khi người ta cố sống và mong muốn đem đến hạnh phúc