Người đi bán nắng
[người đi bán nắng] Cũng chẳng nhớ tự bao giờ, nếp gấp thời gian đã chồng chéo như thế nào để mình lạc trôi trong những bận rộn, cáu gắt, buồn bã tự đắm chìm trong thế giới quan bi quan. Người ta nói thi sĩ hay buồn, nhưng mình cũng đâu phải thi sĩ, cũng không phải nàng thơ. Mình đã bỏ mặc chiếc IG này thật lâu lắm rồi đúng không, không biết có ai ở đây vẫn còn ngóng chờ mình. Người đi bán nắng – thực ra mình lựa bởi cái tên này nhẹ nhàng và trong veo quá, khác hẳn với khung trời ảm đạm khi mình lạc bước ở ĐHSP. Khi ấy mình mới vào trường chuyên, sự rộn ràng của đô thị khiến mình rất thích. Mình đã đọc rất nhanh, thật nhanh, lúc ấy hình như sống nhanh quá nên chưa kịp cảm nhận cuốn sách này. Nếp sách đã ố vàng bởi thời gian nhưng chữ thì vẫn còn đấy nhắc nhở mình ngày ấy mình đã từng là ai, tức là giá trị nó vẫn còn. Còn mình thì sao, xù xì hơn chăng. Mình đã để vết thương lòng thành một người xù xì, lạnh nhạt, đơ và vô cảm. Sự vồn vã của một người vẫn chưa lay lại thứ suối nguồ