Ngồi khóc trên cây
Ảnh: Internet Thực ra, cuộc đời luôn đem đến cho mình những điều kì lạ. Khi bóng dáng một người mình luôn muốn trốn chạy lại xuất hiện theo nhiều cách, khiến mình sợ hãi và hoảng loạn. Và điều nữa thấy sợ đó là khi có nợ, dĩ nhiên theo mặt tích cực mình sẽ tiết kiệm tốt hơn, chăm chỉ hơn nhưng với mình hiện tại thấy mông lung vô định (đôi lúc thôi) Ngồi khóc trên cây, mình mua trong hội sách ở dịp thi Duyên hải về, thú thực mình đi lòng nặng trĩu vì thực ra mình là đứa dự bị, là thí sinh duy nhất trong đoàn trường không học đội tuyển. Mình không biết lúc ấy mình xứng đáng không nữa, và thế là khi về như một thói quen chọn sách mình chọn vì có chữ khóc – vì đó là hành động sau đấy của mình sau khi mua. Cấp ba mình rất hay khóc, nhưng lần khóc đó pha trộn nhiều thứ nhất: ngượng ngập, xấu hổ và hoài nghi về bản thân. Sau này có vẻ cứng cáp hơn một chút không phải vì mình nghĩ rằng khóc là xấu mà mình muốn cho những điều xứng đáng hơn. Nói là Ngồi khóc trên cây nhưng hình ảnh này rất