[2023] 12/35 - THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - TẢN MẠN
Thương nhớ mười hai và tản mạn, mọi khi bài viết nào cũng xưng mình, nay tự dưng lại muốn xưng “tôi”. Chữ mình tôi hay dùng vì thấy nó gần gũi với người đọc, thấy thân thương với ai yêu thích mấy cái văn xàm của tôi (nếu có), nhưng hôm nay tôi lại muốn dùng cái chữ tôi. Cái chữ mà tôi quyết tâm trốn không dùng sau khi rời ghê nhà trường, rời mấy cái bài thi vì thấy nó trang trọng quá. Ấy vậy hôm nay, tôi lại muốn phá lệ dùng cái chữ tôi mà xưng với người đọc vì, bỗng thấy chắc chỉ cái tôi này mới nói hộ được tiếng nói của tôi, mới thể hiện được “cái tôi” của bản thân, mới thể hiện sự trân trọng của tôi cho cuốn sách này. Sống lại hẳn một năm, càng thời gian về sau, hình như đầu tôi thêm được tri thức nhân loại nên thấy tôi sống hơi vội. Bạn bè nói cái câu “bán thân cho tư bản” gán cho tôi âu cũng đúng, bán thân cho tư bản nên bán luôn cả hồn. Hồn tôi lúc nào cũng luật với thông tư, số liệu với văn bản, dần dà tôi bớt đi sự nhẫn nại và cảm thông với người khác. Ban đầu, tôi nghĩ rằng