[2023] 38/35 - TRẮNG
Trắng – Han Kang Mình đọc vào sáng chủ nhật, Cùng bản Sonata số 14 Và một tâm hồn rỗng Thực ra mình đã muốn đọc cuốn này lâu hơn rồi nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy đọc mấy lời giới thiệu đằng sau rồi đọc một vài đoạn đầu, mình lại không thể đọc nổi vì mình không sẵn sàng nhìn thấu lại mình, cũng không sẵn sàng đối mặt nếu những kí ức lại quay về hoặc những bất ổn trong cơ thể của mình đã cố giấu đi bằng công việc và tự lừa dối bản thân lại hiện rõ lên. Khi bác sĩ lấy ven, mình bị tím. Trông cũng buồn cười, và da mình trắng nên cái mạch rất nhỏ điểm đến của nó là chỗ lấy ven hiện lên rất rõ. Một màu trắng kèm cái mạch xanh kia là mình vẫn còn sống hay da thịt mình đã tan dần vì cái ch.ế.t. Mình đã linh tinh nghĩ vậy và bỗng chốc như một sự vô thức, mình đọc cuốn này. Tốt nhất là đừng có cố gắng gợi xem cái câu từ này là sao, cố gắng nghĩ xem tác giả dùng cái nghệ thuật gì để tả làm cái gì cả, đọc thôi. Và đây là cuốn sách mình chẳng biết sẽ lấy trích đoạn nào, cũng không có ý định v