GIAO THỪA KHÔNG ĐẾN MUỘN
Giao thừa không đến muộn.... Đã rất lâu rồi kể từ khi đọc cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, hay gấp gọn trang sách bác Nguyễn Nhật Ánh, mình mới gặp lại một giọng văn trong trẻo lại đến từ một người kĩ sư. Có lẽ dòng chảy văn học đến, cũng như nguồn cảm hứng, suối nguồn cảm xúc ở trong lòng bất cứ một ai. Mỗi người đều tồn tại một Mozart trong mình. Một tập sách mỏng, mỗi câu chuyện chưa đến quá 30 trang, giản di, những tình huống nhỏ bé mà ta đọc lên sẽ thấy À, ra vậy, ta từng gặp nó. Quen thuộc đấy nhưng lại mới lạ vì nó ở trong ta nhưng chẳng qua, sự bận rộn khiến ta tạm quên nọ. Câu chuyện tuổi thơ ấy, ta nhớ lai và nghe từ chính mình với tư cách là một người lớn. Là người lớn thì sẽ ít nhiều bớt đi sự trong trẻo, mình không tự nhận là một người quá lớn, chỉ là một người 20 tuổi. Nhưng mình của những năm 9 tuổi đọc những tác phẩm như Không gia đình sẽ khác, về câu chuyện thơ ấu chính mình sẽ khác, còn giờ đọc sẽ là về con người, về nghệ thuật về những gì phức tạp Tuổi th