Ngồi khóc trên cây
Ảnh: Internet
Thực ra, cuộc đời luôn đem đến cho
mình những điều kì lạ. Khi bóng dáng một người mình luôn muốn trốn chạy lại xuất
hiện theo nhiều cách, khiến mình sợ hãi và hoảng loạn. Và điều nữa thấy sợ đó là
khi có nợ, dĩ nhiên theo mặt tích cực mình sẽ tiết kiệm tốt hơn, chăm chỉ hơn
nhưng với mình hiện tại thấy mông lung vô định (đôi lúc thôi)
Ngồi khóc trên cây, mình mua trong
hội sách ở dịp thi Duyên hải về, thú thực mình đi lòng nặng trĩu vì thực ra mình
là đứa dự bị, là thí sinh duy nhất trong đoàn trường không học đội tuyển. Mình
không biết lúc ấy mình xứng đáng không nữa, và thế là khi về như một thói quen
chọn sách mình chọn vì có chữ khóc – vì đó là hành động sau đấy của mình sau khi
mua. Cấp ba mình rất hay khóc, nhưng lần khóc đó pha trộn nhiều thứ nhất: ngượng
ngập, xấu hổ và hoài nghi về bản thân. Sau này có vẻ cứng cáp hơn một chút không
phải vì mình nghĩ rằng khóc là xấu mà mình muốn cho những điều xứng đáng hơn.
Nói là Ngồi khóc trên cây nhưng hình
ảnh này rất ít xảy ra, và đây là cuốn sách đầu tiên mình đọc mà thấy nhiều đoạn
văn miêu tả thiên nhiên như vậy. Trước đây ấn tượng của mình luôn là lối kể
chuyện tự nhiên, giống như một họa sĩ già đôn hậu dùng những nét vẽ mộc mạc khắc
họa cá tính một đứa trẻ con, để rồi dưới góc nhìn đầy màu sắc của nó, dưới ánh
mắt trong veo trẻ thơ là một vùng quê yên bình dần hiện ra. Tại cuốn sách này, mỗi
bước chân của cô bé Rùa là cảnh vật rừng núi lại mở ra. Và mình lại thêm ấn tượng
về ngôi làng Đo Đo mộc mạc.
Về nhân vật Đông, lốc xoáy chầm chậm
của số phận luôn cận kề và thử thách tình cảm của cậu với cô bé Rùa. Khi thì là
số phận bỗng dưng đổ vỡ vì hệ quả trong quá khứ của người lớn. Trong câu có một
câu mình luôn suy nghĩ, đó là thế hệ sau dọn dẹp những mớ ngổn ngang của thế hệ
trước. Thực ra còn nữa đó chính là chính mình luôn phải tự chịu trách nhiệm với
bất kỳ hành động của mình. Người bà của Rùa trong chuyện có lẽ luôn chịu dày vò
đến thành hình chuyện của quá khứ; đó là nhìn người con của mình trước mắt mà
không thể nhận. Mình nghĩ rằng người “gây ra chuyện gì” họ vẫn bị ảnh hưởng chứ
không phải không bị sao cả. Rồi hết số phận là bệnh tật, suy nghĩ của nhân vật
về cái chết khiến mình suy ngẫm rất lâu. Đó là sợ sự ra đi ảnh hưởng đến người
xung quanh. Sống 22 năm cuộc đời mình nghe rất nhiều câu nói: như tại sao lại chưa
chết đi của bà nội, hay để tôi chết đi của mẹ mình hay vàn câu khác rồi bản thân
mình cũng đã từng nghĩ đến. Người ta nói khi người ta quá mệt nhưng đến khi cái
chết mon men đến thật người ta mới đầy những suy tư môt cách nghiêm túc. Mình cũng
từng trải qua cảm giác này, khi xe đâm khi mình nằm nhìn lên bầu trời, lúc đó
chả có cái đau nào kip đến cũng chưa kịp nghĩ gì. Hoặc khi cái đau quấn lấy mình
ban đêm lúc ấy, mình chỉ kịp nghĩ đến cái đau này và sợ rằng nếu không tỉnh dậy
nữa mình nhỡ không làm kịp cái này cái kia. Mình biết rằng cái chết không phải
câu chuyện đùa nhưng đôi lúc mình đã sống như chết và chỉ chờ được chôn. Đó là
những ngày sống vẩn vơ, quên mất mình là ai, kí ức nhạt nhòa đến mức không thể
hiểu mình là ai. Điều đáng sợ là cứ lay lắt ngày với căn bệnh, mình hiểu cảm giác
nhân vật khi đối mặt với nó.
Với nhân vật Rùa, cô bé tuổi thơ đầy
sự thiếu vắng, thiếu cha, thiếu mẹ. Và cô bé ấy đã sống làm bạn với thú rừng, và
chính tình yêu đó sự lạc quan ấy khiến mình thấy quý trọng hơn cuộc sống mình đang
có. Có lẽ số phận lấy đi của Rùa rất nhiều và hơi mất thời gian để trả lại niềm
vui trên gương mặt cô bé, mình nghĩ rằng đó là nhờ sự nhân hậu và lương thiện, đôi
khi cả dũng cảm. Cô bé đã có khoảng thời gian dài cô độc, thực ra đứng trước một
con đường Xuân Thủy nhộn nhịp mình đôi lúc cũng thấy cô đơn vì mình không thể nói
chuyện với ai cả, mình tìm đến sách. Cô bé tìm đến những muông thú, và mình thấy
trong thế giới này cô bé giống như một nàng công chúa xinh đẹp của rừng núi vậy.
Kết chuyện còn mở nhưng đọng lại trong
mình là cô bé quật cường, hình ảnh đầy vết thương của cô bé không khiến mình sợ
mà mình thấy rằng cô bé bằng lý trí sống mạnh mẽ vẫn sống để về lại với người mình
yêu thương, đúng không nhỉ
Có lẽ chỉ còn vài cuốn nữa là hết
danh sách những cuốn bác Ánh mình có và mình có thể sẽ chuyển sang sách tác giả
khác, Cùng chờ tiếp bài mới nhé.
Nhận xét
Đăng nhận xét