Trường Làng Vẫn Ra Thế Giới
Trong một buổi học ở trên trường, khi nói về vùng cao nguyên thơ mộng, giảng viên của mình đã say sưa kể về loài hoa hoa dã quỳ. Mình đã rất chú ý đến phần cô nói đó là khi đất đai đầy gió ngàn, khi cây cỏ đã héo khô dường như không còn sức sống thì tất cả nguồn sống đều dồn vào bông hoa dã quỳ. Trong sự sống dường như biến mất ấy, hoa dã quỳ vẫn rạng rỡ cho đời, tỏa sáng mạnh mẽ. Rồi mình lại liên tưởng đến bài thơ “Nói với con” của nhà thơ Y Phương về người đồng mình. Mình thấy rằng những con người bình dị nơi ấy dù cho cằn cỗi của đời, dù cho khổ cực nắng choi chang nhưng vẫn tỏa sáng như vì sao, như hoa hậu H’henie hô vang hai tiếng Việt Nam ở sân khấu quốc tế, là bông hoa của núi rừng, một dã quỳ yêu thương và Đỗ Liên Quang cũng là một người như thế. Có lẽ phong cách Tây Nguyên dù đã bôn ba nhiều nơi nhưng vẫn còn trong bản thâ tác giả, đó là bình dị trong lời kể, một sự bộc trực thật thà khi kể về cuộc sống của mình. Tác giả viết về quê hương mình bằng sự tự hào không hề x