TỚ MUỐN ĂN TỤY CỦA CẬU
Tớ muốn ăn tụy của cậu, không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi đọc tên một cuốn sách lại thích ngay nó từ lần đầu tiên, chẳng cần lục lọi xem nó có bao nhiêu chương, bao nhiêu phần, mục lục nó là gì. Chỉ biết lúc ấy ghé qua hiệu sách Nhã nam của một sớm đầy nắng hứa hẹn nhất định sẽ mua nó về. Tớ muốn ăn tụy của cậu khiến con người ta nhớ đến nó vì cái tên của nó, như nhớ một người mình để ý, kể cả bận rộn có vùi lấp thì tên nó vẫn lấp lánh trong đầu. Hiếm khi nào lại ham sống, lại khóc, rồi lại nghĩ như khi đọc cuốn sách này, nhưng có lẽ tôi hóa thân vào trang sách này đến mức khi nhân vật chính chết đi, tôi vẫn chỉ rơm rớm vì tôi nghĩ cô gái ham sống, yêu mọi người xung quanh sẽ không muốn ai vì sự ra đi của cô ấy mà rơi nước mắt. Thay vào đó tôi chỉ cười nhẹ, đọc tiếp. Tôi luôn biết sự thật hiển nhiên trên đời là khi bạn mắc căn bệnh nan y, bạn có lẽ sẽ gắn với hình ảnh quen thuộc thuốc, mùi sát khuẩn bệnh viện, không khí tranh đấu với sự sống và cái chết. Con người luô