BÓNG MA TRONG NHÀ HÁT
“Nghệ thuật nằm ngoài quy luật của
sự băng hoại, chỉ mình nó không thừa nhận cái chết…”
Xin mượn câu nói của Mikhail
Yevgrafovich Saltykov-Schedrin
*************************************
Mình mua cuốn này bởi có một nhóm
văn nghệ ở trường diễn tiết mục dựa trên cốt truyện này. Có những cuốn dành cả
tuổi thanh xuân để đọc có những cuốn ngắn nhưng lời văn chậm chạp. Người ta thường
chùng chình sang thu còn mình chùng chình khi sang hè. Cuốn này có lẽ nó chứng
kiến những giây phút nản lòng của mình nhiều nhất mình muốn thi cho xong để
thoát khỏi cảm giác này.
Là câu chuyện tình yêu...
Có những cuốn vài trang cuối phần
kết vẫn hấp dẫn, là chìa khóa mở ra tất cả các cánh cửa khác. Một câu chuyện
tình của hai người đàn ông si tình, nhưng lời văn tác giả như chất chứa ở những
lời chối chăng của Erik, bởi đằng sau khuôn mặt ghê sợ là tâm hồn yêu đương và
tài năng như một thiên thần. Một thiên thần đột lốt gương mặt quỷ dữ. Không hiểu
sao đọc mình lại liên tưởng đến Nam Cao một Chí Phèo hồi xưa là anh canh điền,
rồi thành con quỷ bị tất cả xa lánh, cả đời muốn gì phải đi cướp và làm đổ máu
và nước mắt bao người lương thiện
Nhưng…
Erik nghiệt ngã hơn hắn, sinh ra
là nỗi nhục của tạo hóa với khuôn mặt đáng sợ nhưng mình đọc mình không hề ghê
sợ, cả đời hắn ngay chính bà mẹ hắn chưa hôn hắn bao giờ, chỉ khóc và đưa hắn
cái mặt nạ. Lần đầu tiên một cô gái trong trắng ấy hôn lên khuôn mặt mà đôi môi
như dính vào răng, đôi mắt trũng hoáy lõm sâu và khuôn mặt như không mũi. Cái
hôn ấy chạm thấu từng thớ lòng của hắn. Hắn lớn lên với biệt danh tài tử cửa sập
hắn làm ảo thuật, nhưng không phải ảo thuật cho trẻ con mà là ảo thuật đung đưa
trên dây thần kinh chết chóc, đến nỗi căn nhà dưới lòng đất hắn có phòng nhục
hình với cái cây sắt, có khi lủng lẳng những sợi thòng lọng. Chí Phèo tan chảy
bởi cả đời chưa một người đàn bà nào cho hắn, hắn ước ao hoàn lương và khát vọng
hạnh phúc; còn Erik hay ma nhà hát cũng vậy chưa ai chấp nhận khuôn mặt của hắn
chưa ai đến với hắn bằng sự tội nghiệp xót thương mà hôn lên đôi bàn tay có khi
đậm mùi tử khí của hắn.
Chuyện về Raoul và Erik hai đối cực
của tình yêu, cả hai đều yêu say đắm. Cả hai bước vào trái tim người phụ nữ bằng
âm nhạc nhưng tình cảm Erik mạnh mẽ hùng hồn và đau khổ. Hắn tự nhốt mình trong
quan tài của riêng mình cùng tác phẩm Don Juan chiến thắng.
Khi hắn gặp Christine, hắn đã
mong muốn làm con cừu non được tay trong tay người phụ nữ hắn yêu vào Chủ nhật
dạo bước trên phố. Tình yêu đã cứu rỗi hắn giây phút: ở căn buồng ấy hắn đã có
thể giết chết Raoul, nhưng hắn có tân hồn của một người nghệ sĩ nghiệt ngã, hắn
đã để tình yêu của hắn chạy theo định mệnh, hắn đã có thể cho nổ tung nhưng
không hắn đã không làm vậy.
Đằng sau nụ cười the thé giọng
nói chập chờn thoắt ẩn hiện những hành lang u tối là tâm hồn cô độc. Khi
Christine đi cũng là lúc hắn chết, giống như bông hoa khô cạn nước khô cạn nhựa
sống, sự sống của hắn là Christine nàng đi coi như một nửa hồn đi mất. Lời văn
của tác giả dường như dửng dưng chăng nhưng những thiên đoạn về thiên thần âm
nhạc dường như không còn ranh giới thực ảo nữa mà dường như xuôi cùng giai điệu
ngân dài trên nấm mồ người khuất, những kiến trúc cố gợi cảm giác tò mò gai người.
Con ma ấy đi trên giây thần kinh
của người đọc nhưng rồi vỡ òa ra là tâm hồn cô độc, đau khổ khi số phận vùi dập
một bông hoa tài năng. Phải chi đó là cái nhìn nực cười của người đời làm mình
liên tưởng đến The Greatest Showman khi cái đẹp chuẩn mực giả dối còn những người
khuôn mặt của quỷ là xấu xa đó là cái nhìn tàn nhẫn. Cái nhìn có thể vùi dập một
nhân cách một con người một tài năng. Hai gã giám đốc chỉ quan tâm đến tiền
quan tâm sự an nguy của mình hay nỗi ngờ nghệch của những người trong nhà hát
không dám đối mặt, gió chiều nào hay chiều ấy. Tình yêu đôi khi vượt qua nhiều
ranh giới, là tình yêu nhưng cũng là chuyện về hiện thực là chuyến tàu để người
đọc khám phá những ngóc ngách của nhà hát nổi tiếng ấy đâu đây vẫn chập chờn những
bí ẩn.
Càng yên lặng càng có làn sóng cuộn
truyện ma mị đến đê mê qua từng lớp văn chương là nguồn cản hứng cho nhiều tác
phẩm nghệ thuật khác. Sư ma mị cùng ánh sáng bóng tối tóm chặt người đọc và bám
cùng thời đại.
Nhận xét
Đăng nhận xét