Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2022

Tắt đèn

Hình ảnh
  Ai hay nói chuyện với mình thì có lẽ biết mình thích Nam Cao hơn cả. Nhưng con đường để đến với những câu chuyện của Nam Cao thì lại lại qua cột mốc Tắt đèn – Ngô Tất Tố. Mình đọc lần này là lần thứ ba thứ tư rồi, và mỗi lúc mình đọc thì mình lại nhận ra sự thật: Hình như mình đã đọc như không đọc, mỗi lần đọc mình đều thấy mới. Ở các lần đọc trước, mình dựa trên những cái gì được học. Còn hiện tại tâm thế của một người kết thúc học văn cũng lâu lại rất khác Tắt đèn, khi đèn tắt đồng nghĩa là bóng tối bao trùm, ánh sáng nhỏ bé cũng mất đi. Nhưng cơn gió nào làm đèn tắt, ai đã làm cho đèn tắt đi để bóng tối bao trùm. Ai tắt đi từng chút một ánh sáng của những người nông dân nghèo. Vì đâu phải tạm tắt đi tình thương con mà dứt lòng bán con, vì đâu dập tắt đi tình cha con để đi đến cái kết là bán con bán chó, vì đâu mà dập tắt đi sự hiền lành vô lo để rồi quay cuồng với sưu thuế. Tắt đèn, có phải tắt đi sự tăm tối để rồi chờ một ánh sáng mới hơn soi rọi vào những kiếp lầm than. Mở đ

15 CHUYỆN CỔ MIỀN BĂNG TUYẾT

Hình ảnh
  Mỗi cuốn sách của mình thường đều có ngày tháng và chữ kí người tặng. Hiện tại với người kí ức mờ nhạt, đối với mình dòng chữ yêu thương ấy dù rất ngắn từ mẹ mình luôn khiến mình thấy bình yên. Và dòng chữ tặng con gái yêu của mẹ - luôn là một dòng sông mát lành đối với mình. Khi mình còn bé, còn ở nhà cũ. Sau những đổ vỡ ở xứ người, mẹ - mình và em lóc cóc ở căn nhà cũ. Dù có rất nhiều chuyện phức tạp xảy ra nhất là đồng tiền, nhưng mẹ mình vẫn luôn cố gắng có một ngày dắt mình đến siêu thị. Với mình khi ấy cái siêu thị BigC xanh và siêu thị Intimex luôn là một thế giới tràn ngập màu sắc trong mắt mình. Bên cạnh BigC là cái siêu thị Parkson, và với tất cả sự tự ti của mình, mình thường không dám bước chân vào đó. Trong một lần, với tất cả sự hoài niệm ở xứ sở bạch dương mẹ mình mua cho mình cuốn sách này. Mặc dù ở xứ sở đó đã từng có biến cố rất lớn với mình, nhưng trong mình chưa bao giờ tồn tại cảm giác ghét bỏ với đất nước đó. Ngược lại, tất cả những gì liên quan đến xứ sở đó, mì

Tôi là Bê tô

Hình ảnh
Hôm nay của mình vốn là một ngày khá tệ, vì mình cứ cảm thấy hình như mỗi sớm thức dậy lại thêm một gánh nặng vô hình. Nay công việc của mình không suôn sẻ lắm thêm việc mình cứ ốm lắt nhắt gần hai tuần, mình tức bản thân dậm chân tại chỗ mà không hiểu công việc kĩ lưỡng hơn. Nay cứ nghĩ là ngày cuối đi bus nhưng không phải, mình vẫn còn dư vài ngày nữa tạm biệt nó. Nay mình tiếp tục đọc cuốn sách của bác Ánh Dường như là một điều gì đó rất kịp thời khi mình đọc cuốn sách này, đây không phải một câu chuyện có cốt truyện rõ ràng, nhân vật tình huống phức tạp. Mình nhìn nhận nó như một cuốn nhật ký của một chú chó. Và có lẽ chú chó Bê tô đáng yêu này có nét giống như như mình, cũng suy tư, cũng vội vàng, cũng muốn phá nghịch cái gì đó. Có lẽ cuộc đời mình chưa trải qua nhiều hoạt động vang dội bài ca tuổi trẻ nhiều, quanh quẩn trong những trang sách và thi thoảng hơi giống triết gia nhưng mình vẫn rất vui vì điều này. Vì mình tự dưng có điều gì đó khác. Cuốn sách mang đầy tâm sự của

Ngồi khóc trên cây

Hình ảnh
  Ảnh: Internet Thực ra, cuộc đời luôn đem đến cho mình những điều kì lạ. Khi bóng dáng một người mình luôn muốn trốn chạy lại xuất hiện theo nhiều cách, khiến mình sợ hãi và hoảng loạn. Và điều nữa thấy sợ đó là khi có nợ, dĩ nhiên theo mặt tích cực mình sẽ tiết kiệm tốt hơn, chăm chỉ hơn nhưng với mình hiện tại thấy mông lung vô định (đôi lúc thôi) Ngồi khóc trên cây, mình mua trong hội sách ở dịp thi Duyên hải về, thú thực mình đi lòng nặng trĩu vì thực ra mình là đứa dự bị, là thí sinh duy nhất trong đoàn trường không học đội tuyển. Mình không biết lúc ấy mình xứng đáng không nữa, và thế là khi về như một thói quen chọn sách mình chọn vì có chữ khóc – vì đó là hành động sau đấy của mình sau khi mua. Cấp ba mình rất hay khóc, nhưng lần khóc đó pha trộn nhiều thứ nhất: ngượng ngập, xấu hổ và hoài nghi về bản thân. Sau này có vẻ cứng cáp hơn một chút không phải vì mình nghĩ rằng khóc là xấu mà mình muốn cho những điều xứng đáng hơn. Nói là Ngồi khóc trên cây nhưng hình ảnh này rất

Cho tôi một vé đi tuổi thơ

Hình ảnh
  Mình vừa mua xe máy nên tuần này chờ biển, và đồng nghĩa điều đó có thể tuần này kết thúc việc mình đi xe bus sau 7 năm. Đến tận tuần cuối này, mình mới nhận ra thời gian mình mệt mỏi, thở than trên xe bus mình có thể đọc được vài chục trang sách; thời gian mình mải nghĩ khi chờ xe mình cũng có thể đọc thêm một chút. Nhớ lại quãng thời gian vô định chờ xe ngày ấy, mình thường mải buồn và tự hỏi mình đang làm gì ở cuộc đời mình. Và bây giờ, khi mình đã khá hơn về tinh thần, mình thấy rằng hóa ra thời gian chờ xe hay ngồi trên chuyến xe có vẻ hơi mùi, nhiều người, nóng và chật này mình có thể đọc sách nhiều hơn. Hôm nay mình quyết định chọn đọc cuốn “cho tôi một vé về tuổi thơ”, cuốn sách được tặng bởi một người con trai khi mình mới lên cấp ba; trùng hợp là ngày mua lại khớp với ngày sinh nhật cô giáo mà mình yêu quý. Nghĩ lại cũng thấy vui dù mình và anh cũng không còn nói chuyện với nhau nữa. Hồi ấy cuốn sách với mình rất đơn giản, đơn giản là những câu chuyện khiến mình được ru

Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng

Hình ảnh
Gần đây mình quyết định đóng mạng xã hội, kể cả chiếc IG này mình chỉ để up ảnh, up xong thì ra luôn không động đến mấy. Không phải do mình gặp chuyện gì mà mình thấy thật không ổn khi điện thoại mình báo mình mất tận 8 tiếng đồng hồ ở mạng. Mình tắt đi và bắt đầu đọc sách lại một chút. Và tiếp tục cuốn sách mình review là cuốn của bác Ánh. Có lẽ câu chuyện về một con chó chắc nhiều người nhắc đến Tôi là Beto hơn tuy vậy mình không nói là cuốn mình đang viết thú vị hơn. Mình thấy lại là một cuốn sách thú vị khác về tận 5 chú chó và thông qua quan sát của một thành viên trong đàn. Bato, Haili, Ê mê, Suku, Pig – 5 con chó với 5 màu sắc cá tính khác nhau hiện lên qua góc nhìn của chú chó trong đàn và được ghi nhận qua giọng văn quen thuộc bình dị của bác Ánh. Điều mình thích ở những cuốn sách bác Ánh là giọng văn rất giản dị nhưng luôn khiến mình cảm thấy rất vui vẻ dù có thể hiện tại mình cảm thấy khá chóng vánh. Giống như một tia nắng ban mai nhẹ nhàng sưởi ấm lại mảnh đất khô cằn t