Thằng nhóc

 Như tên nhan đề khi ban đầu mình đọc mình cứ nghĩ mãi về tên của câu chuyện. Thằng nhóc về cách gọi của một đứa trẻ loắt choắt, hay một đứa trẻ mà chả ai để ý tới chỉ là thằng nhóc thôi mà để ý gì đâu. Hay sâu xa hơn một đứa trẻ mang bộ dạng loắt choắt nhưng ẩn chứa một trái tim yêu thương

Điều mình tiếc khi đọc cuốn này đó là ban đầu khi mình đọc Lá thư hè mình đã không cảm được văn phong của tác giả, không cảm nhận được mà chỉ đọc qua loa hời hợt. Đó thực sự là một lỗi lầm to lớn, dường như đến cuốn này mình mới chợt nhận ra đó là sau những trang văn của Alphonse là một tình yêu con người, một sự vị tha.

Ảnh: Internet

Truyện mình thấy như một quá trình trưởng thành với diễn biến nội tâm rất sâu của Daniel, hối hận rồi nhận ra, rồi lại tràn đầy nhiệt huyết. Hình tượng cậu bé có lẽ rất giống những người trẻ chúng ta nhiều hoài bão ước mơ và hi vọng. Đôi khi có những quyết định thật sai trái nhưng mình vẫn không hề trách Daniel, mình nghĩ sẽ có những người như mình không trách cứ cậu bé mặc dù nhiều khi quyết định thật bỉ ổi, biết là sai nhưng vẫn đi. Nhưng Thằng nhóc mà Tuổi trẻ mà, làm sao có thể tinh thần vững vàng đứng trước những cám dỗ của cuộc đời được.

Khi cậu bé sinh ra đã là cảnh tan cửa nát nhà khi nợ nần phá sản, nỗi bất hạnh khó mà tin nổi dồn dập đến với họ. Nơi xưởng tuổi thơ đã không còn, và gia đình phả đi. Trong sự đau khổ ấy, trái tim của cậu bé nhỏ đã nghĩ là lên một con tàu lớn như ngài Robinson. Cũng đúng vì sau đấy là cả một chuỗi thử thách sự can đảm, thử thách ý chí và quá trình trưởng thành.

Trong thảm cảnh ấy, Daniel vẫn được may mắn đi học, học bằng sự say mê nhất vì ước mơ chung của những người con trai trong gia đình là tái thiết gia đình, tái thiết lại tổ ấm như trước kia. Nhưng bi kịch dường như chưa thể buông tha, khi anh trai thầy tu qua đời, rút cạn một phần nước mắt người mẹ. Và thằng nhóc đã nhận một công việc mới là làm giám thị, lại lên đường đến một nơi đất khách quê người, “cuộc sống khiến no ghê sợ, nó cảm thấy yếu đuối và bị tước bỏ vũ khí trước cuộc sống”, thế là nó khóc, nhưng hình ảnh gia đình đã kéo nó lại, đã xoa đi dòng lệ lã chã rơi nó đã có một quyết định to lớn là tái thiết gia đình Eyssette. Nó đã tự học để cố gắng trở thành cử nhân…

Cuộc sống của một giám thị không hề dễ dàng khi học trò không hề tôn trọng nó vì có một thân hình loắt choắt nhưng nó đã kể chuyện cho các em nhỏ đó, có lẽ câu chuyện Bamban cậu bé mà ban đầu nó coi khinh đã cho nó thấy bai học về sự rộng rãi của một tấm lòng, sự kiên nhẫn với mọt đứa trẻ cũng như kiên nhẫn với chính mình sau này. Mặc dù bị coi khinh nhiều nhưng nó đã gặp Đôi mắt đen, để đồng cảm với hoàn cảnh của nhau, dù cho khó khăn nhưng nó đã bình yên hơn rất nhiều. Giữa vô vàn những người có gương mặt tử tế nhưng thâm tâm lại xấu xa lại có một thầy tu Germane khắc khổ nhưng thầy đã cứu nó khỏi giây phút nó định kết liễu dại dột cuộc đời mình.

rên đời nếu dành cho cuộc đời quá nhiều sự nghi ngờ hay dành quá nhiều tin tưởng cũng không thể, nhất là chọn một người bạn. Roger đã tỏ ra là một người rất tử tế nhưng không hề hắn lấy Daniel làm trò tiêu khiển với việc tình ái của gã.

Giữa những mớ bòng bong thì thư của Jacques đã xuất hiện

Jacques – người anh trai luôn khóc nhè tưởng chừng là kẻ chỉ biết khóc nhưng không, anh đã là một ngươi anh đúng mực, khi ấy Daniel đã tự chôn vùi bản thân khi đã kết giao với Roger. Cậu tiếp tục ở lại chịu sự đày đọa hay chạy đi với Jacques. Và cậu đã đi rất may khi Germane thầy tu đáng kinh đã tỉnh ngộ cậu kịp thời. Cậu đã gặp lại anh Jacques, anh như một người anh một người mẹ, cậu đã gọi là mẹ Jacques. Anh Jacques đã thực sự không còn là một người vô dụng ngày xưa cùng đôi mắt ầng ậc nước nữa mà đã là một người trưởng thành.

Jacques cả đời là một sự hi sinh cho đến khi chết gục vì mệt mỏi vì làm việc vẫn một mực là một sự hi sinh, một tình yêu đau khổ, một tình yêu vô bờ với em trai. Cho đến khi biết về những lời nói dối vẫn không hề bỏ rơi, vẫn rộng lượng với em trai mình. Anh đã phát hiện tài năng làm thơ của Daniel, anh đã khích lệ, anh sẵn sàng làm việc. Anh đã yêu con gái của Pierrotte, nhưng trái tim nàng lại dành cho em trai anh, tình yêu không được đáp lại nhưng nhưng anh vẫn giấu sự đau khổ ấy vào sâu trong trái tim mình để rồi sau này phút hấp hối, sau bất cứ lúc nào anh vẫn nói với Daniel đừng làm Mắt đen rơi lệ. Nếu chuyện chỉ dừng lại ở việc Daniel cứ bán được sách, tình yêu cứ chớm nở dần mọi sự đều tốt đẹp thì có lẽ Daniel vẫn chưa thực sự nhận ra vị trí của mình

Daniel rời xa Jacques một thời gian mà như con chim non yếu đuối, cậu đã không cưỡng lại được bề ngoài của phu nhân tầng hai mặc dù chỉ là sự giả dối. Suy cho cùng người phụ nữ lệ thuộc vào người đàn ông tám-mười giờ đã muốn một cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng tự do cho mình nhưng có điều bà đã quá ích kỉ khi nói quá nhiều về lợi ích, muốn Daniel như một sự chiếm hữu tài sản cho riêng mình, mặc nhiên đọc những lá thư của mắt đen và chế giễu nó.

Nhưng sự yếu đuối của Daniel đã bị đánh gục, cậu đã vào vai một gã hề, trước đó cậu thấy việc buôn đồ sứ là một điều tệ hại với hoài bão thơ ca nhưng giờ đây cậu đã làm một công việc mua vui cho thiên hạ, làm trò cười cho những kẻ tầm thường, tâm can cậu dằn vặt vì quyết định hèn hạ nhưng lại vẫn tiếp tục. Jacques lại một lần kéo cậu bé lên khỏi đó nhưng đã đến lúc Daniel phải trưởng thành khi trả lại cho Jacques là một trận bạo bệnh và ra đi mãi mãi, phút hấp hối lâm chung vẫn không muốn em trai lo cho mình, vẫn là sự chịu đựng. Tấm thân gầy vẫn oằn mình gánh vác, một mình trả nợ và lại làm việc đến chết.

Sự mất mát đã rút cạn nước mắt của mẹ, khiến đôi mắt đã mù, lòng thương mẹ đã giúp Daniel bò ra khỏi miệng vực tử thần, ghi nhớ lời dặn của Jacques để lại một lần nữa mạnh mẽ làm lại từ đầu. Có lẽ tuổi trẻ nhiều sai lầm, nhận ra lỗi lầm của mình có thể đã muộn vì đã mất Jacques nhưng ít nhất Daniel còn đủ trẻ tuổi để nhận ra sớm. Một con người không nhận ra lỗi của mình mới là điều chê trách. Thơ văn có lẽ chưa thể bén duyên với Daniel nhưng tác phẩm đã đến với vùng đất khác. Cái kết đã có hậu, ngay cả những trang cuối cùng vẫn dịu dàng vị tha.

Điều mình thích ở cuốn sách là lời dịch của dịch giả rất hay; đọc lời nói đầu của dịch giả mình đã thấy cần đọc cuốn này rồi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[2023] 18/35 - HẮT XÌ

[2023] 12/35 - THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - TẢN MẠN

[2023] 8/35 - ĐẢO MỘNG MƠ