Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2022

Tớ rất yêu Doraemon - Tản mạn cuối năm

Hình ảnh
Năm 2022 bây giờ không phải kết thúc tính theo ngày nữa, mà nó đã được tính theo giờ, theo phút. Mình đón nhận nó bằng sự an yên, yên tĩnh trong tâm; mình không chọn kết thúc và mở đầu bằng cái gì quá đau khổ hay ám ảnh. Mình lựa chọn một cuốn artbook cho buổi sáng bình yên này: Tớ rất yêu Doraemon. Có lẽ trong năm ai để ý những bài viết của mình, sẽ thấy mình nhắc nhiều về quá khứ, nhắc nhiều về những gì dằn vặt qua những trang sách mình đọc. Có những thứ tươi sáng, có những thứ ảm đạm, có những thứ như một nỗi đau khó có thể lành lại trong lòng, có những nỗi nhớ đầy vơi trong mình. Bởi năm nay của mình thật nhiều biến động ở cái tuổi 22, khi tốt nghiệp, khi chứng kiến liên tiếp hai người thân ra đi, khi công việc nợ nần đón lấy mình. Mình biết rằng ở tuổi 22, là cái tuổi trẻ đầy khám phá, mình cứ bối rối hết cả lên khi người xung quanh nói rằng hmm, tuổi trưởng thành còn dài sau này còn nhiều điều vất vả hơn. Thế là mình quyết định yên lặng, đối mặt bởi mình không thể rũ bỏ, ruồng

Bà bác khủng khiếp

Hình ảnh
Mình đã khó có thể kìm lòng lại để đọc tiếp một cuốn sách của David Walliams. Và chỉ còn một ít ngày nữa thôi, sẽ kết thúc năm 2022 và đến năm 2023, cũng là bắt đầu một mùa bận mới của mình. Lúc này quán cà phê mình ngồi view hướng thẳng ra đường sắt trên cao, nơi có tàu qua lại. Mình đã đọc cuốn sách này cả chiều, chốc chốc tàu đi qua, và mỗi lần tàu đi qua lại khiến lòng mình xao động. Một cuốn sách tuyệt cú của nhà văn, và điểm khác biệt ở đây là không có sự xuất hiện của bác Raj, người bán đồ hàng với vô số những chương trình khuyến mại, là người lắng nghe câu chuyện của những đứa trẻ. Tuy nhiên nhân vật chính Stella của chúng ta, không có người bên cạnh (hữu hình) để lắng nghe cô bé, mà cô bé phải chống chọi để sinh tồn bên cạnh người bác khủng khiếp. Mình biết rằng truyện của nhà văn là những truyện viết cho trẻ em, viết về trẻ em. Và có lẽ với những ai đã xem rất nhiều chuyện phiêu lưu, là fan cứng của những loại truyện rượt đuổi hành động thì câu chuyện này cốt truyện dễ đo

Những lá thư không gửi

Hình ảnh
Cuốn sách được mua năm 2016, khi mình nhận học bổng lần đầu tiên trong đời, khi mình được vào học trường Chuyên được chính thức vào Hà Nội trong đời. Nói tóm lại cuốn sách gắn với những lần đầu tiên của mình. Và sau 6 năm, mình mới đọc lại cuốn sách này. Dường như như cái tên,   những lá thư không gửi – chất chứa dòng thời gian, chất chứa một dòng suối trong vắt. Sự trong vắt của cuốn sách lại kết hợp với quán cà phê yên tĩnh, khiến mình tạm quên sự bận rộn con phố Hà Nội ngoài kia ở những ngày cuối năm 2022. Nhà văn là người gốc Mỹ về sau về Pháp sống, để tránh nhiều nhãn mình vẫn sắp xếp vào văn học Mỹ Cuốn sách không dày vỏn vẹn hơn 150 trang, mình quên mất trước kia mình đã đọc nó ở tư thế nào, nhưng lời nhắn của cô bé 16 tuổi là mình là: hãy để người đọc tự cảm nhận, và hiện tại người đọc ấy chính là mình – cô bé 22 tuổi mang đầy những âu lo. Ernest là cậu bé ngoan, cuộc sống của câu rất ngăn nắp, có trật tự và dường như không có sự thay đổi. Cậu sống với bà, và chỉ giao tiếp vớ

NHỮNG NGƯỜI HÀNG XÓM

Hình ảnh
Chuyện kể như không kể, hay nói cách khác là truyện như không có cốt truyện – ấy là ý tưởng bật ra khỏi đầu mình ngay khi đọc xong cuốn này. Vẫn là văn phong bình dị, vẫn là câu từ đơn giản, nhà văn trong mình giống như một người nông dân hiền lành trên cánh đồng con chữ, cần mẫn là một người lao động hăng say. Và nhà văn cũng giống như một người nắm tay mình khám phá một khu vườn xinh đẹp, và sự xinh đẹp ấy lại xuất hiện từ những gì nhỏ bé nhất. Cái đẹp không quá xa cũng chẳng gần, tại sao lại như vậy bởi cái đẹp không hề xa xôi nó ngay tại cuộc sống xung quanh chúng ta nhưng ta vô tình lãng quên. Không còn là không gian nhỏ hẹp của ngôi làng Đo Đo, hay rộng hơn tí là thành phố nhỏ mà bây giờ lại hẳn một quốc gia xa xôi – Bỉ. Thế giới của nhà văn kể ra không còn nhỏ hẹp nữa, không còn là thế giới tuổi thơ nữa, mà là thế giới trưởng thành ở một quốc gia khác. Nhưng kỳ lạ là qua những trang sách trong vắt này, mình cảm giác khi đọc xong mở cửa sổ sẽ thấy bà Dorothe, thấy con ác là kiế

CẬU BÉ MẶC VÁY

Hình ảnh
Sau khi đọc cuốn Con nhân mã ở trong vườn, mình cảm thấy cần cân bằng lại, mình không nói cuốn sách ấy tồi tệ hay không, ngược lại nó rất tuyệt vì nó đã “bắt” mình cần suy nghĩ lại về bản thân mình, về những ngày mình đang sống, về con đường mình sẽ đi. Và mình tìm đến David Walliams để đầu óc mình được giãn ra một chút vì ít nhất mình sẽ về đến thế giới trẻ thơ một chút, hài hước một chút, suy ngẫm một chút. Lòng mình dạo này trùng xuống một chút vì mình chuẩn bị đón mùa bận thứ hai của cuộc đời một người đi làm tư vấn thuế. Nói chung là nói khác đi gần như là một kiểm toán đi. Ngay khi đọc nhan đề trong đầu mình hiện ra vô số câu hỏi: Chú bé mặc váy là chú bé do tính cách giống con gái hay chú bé thuộc LGBT+ ủa chứ còn nguyên nhân gì khác nữa nhỉ. Hay chú bé có sở thích khác thường, cũng không phải nốt. Chú bé mặc váy kể về một chú bé Dennis bình thường, chú bé sống trong một gia đình bình thường, trong một khu phố bình thường. Sự kiện bắt đầu khi mẹ cậu bỏ đi và cậu bé thèm hơ

Con nhân mã ở trong vườn

Hình ảnh
Thật may mắn khi được cầm trên tay cuốn sách này và cũng thật biết ơn khi đó là món quà được tặng. Tôi đã sợ rằng có khi nào những gì tôi viết ra còn thô sơ, thậm chí nông cạn với món quà mà mình nhận được. Tôi sợ rằng với ngôn từ còn ít, vốn sống của một người sốc nổi như tôi sẽ viết thế nào nhỉ, những câu từ ngây ngô và đầy chủ quan? Chuyện một con nhân mã? Tôi đã nghĩ phải chăng rằng đây là câu chuyện thần thoại, thật ngây ngô biết bao. Và hiếm có cuốn sách nào, tôi phải vội đọc đi đọc lại đến mấy lần lời mở đầu bởi lần đầu biết về tác giả. Tâm trí tôi dừng lại ở câu: Không còn là kẻ ngoài lề nữa rồi. Tôi đã nghĩ hẳn suốt một đời cầm bút tác giả đã suy nghĩ nhiều về thiên chức của một người cầm bút. Là một thư kí trung thành thầm lặng của thời đại, sẽ là người lên tiếng cho một lớp người. Tôi đã tưởng tượng ra dáng dấp của một nhà văn thầm lặng, cần mẫn và miệt mài trên những trang giấy để viết. Người Do Thái với tôi vẫn là một ẩn số, bởi những gì tôi biết được đều qua những nha