[2023] 21/35 - THƯ TÌNH
Đọc “Thư tình” – một cuốn sách chưa đến 200 trang – cảm tưởng như đang xem một bộ phim với thước phim chậm rãi. Mình vốn là người có là có, không là không nên mình thích một câu nó là xác nhận có hay không; nhưng ở cuốn sách này, sự cứng nhắc của mình phải dẹp qua một chỗ. Vì ở đây day dứt mãi trong lòng mình không có câu Tớ thích cậu hay anh thích em, không có sự khẳng định vì người cần khẳng định đã mất đi rồi – chỉ còn những người ở lại. Trước kia, cũng phải 6 năm trước rồi, một đứa chân ướt chân ráo lần đầu đọc những cuốn sách đến từ Nhật Bản là văn xuôi, mình thấy khó hiểu. Lại còn tóm tắt luôn cái ý chính ở cuối bìa, mình trộm nghĩ rằng việc này mình không thích tí nào. Nhưng hiện tại mình của 6 năm sau thấy rằng, mình quá ngô nghê khi nghĩ vậy, mình quá ngô nghê khi nghĩ mọi việc lúc nào cũng rõ ràng được kể cả tình cảm. Mình thấy rằng cái tóm tắt đằng sau chỉ là một phần rất rất nhỏ, nó chỉ là một xương sống. Đến khi đọc cuốn sách này dù vẫn biết là cái việc thích nó sẽ là n