Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2023

[2023] 41/45 - THANH ĐỒNG QUỲ HOA

Hình ảnh
Mình đọc quyển sách này khi trời đang tối sầm, mây đen đang kéo tới như chực vồ lấy thành phố này hay cuốn mình đi. Nhưng cái tiết trời kinh khủng ấy bỗng chốc đứng sang một bên trong long mình để nhường chỗ cho cuốn sách này. Hồi đó, vào năm 17 tuổi hay 16 gì đó, bạn mình và mình rủ nhau trốn học tiết sinh hoạt cuối vì hai đứa mệt mỏi vì toán quá mà đi, lúc ấy dắt mình vào hiệu sách Fahasha, mình ngay từ khi ấy đã bị cuốn hút bởi cuốn sách này. Ngay từ nhan đề đã khiến lòng mình dịu lại nhưng mãi đến khi hiệu sách Cá Chép Hà Nội mở mình mới mua về. Mình mua nó ngay từ ngày đầu hiệu sách Cá chép mở nhưng mình đọc nó khi Cá Chép đã chỉ còn trong kí ức của mình.  Thanh Đồng Quỳ Hoa trong ấn tượng của mình ban đầu là nó đem đến cho mình một cảm giác rất dễ chịu, trong lành nhưng cũng thật đầy khắc khoải. Thanh Đồng Quỳ Hoa chính là bức điêu khắc, là hình ảnh chấp niệm suốt một đời của bố Quỳ Hoa. Thanh Đồng là thảm cỏ xanh, Quỳ Hoa là hoa hướng dương. Thảm cỏ xanh nơi nuôi dưỡng những b

[2023] 40/35 - SỢI TÓC

Hình ảnh
Trong những năm tháng trên ghế nhà trường, cụ thể là cấp ba, mình từng ê a như một câu thần chú về nhà văn là: Gió đầu mua, Nắng trong vườn và Sợi tóc. Ấy vậy mãi đến khi từ một cô bé mái tóc dày đến thành người rụng một đống tóc vì tuổi trưởng thành đi làm hay cũng do cái con virus mà bây giờ mới đọc. Nhưng tự dưng thấy rằng, thì ra bây giờ cũng chưa muộn, vì trải đã mới hiểu được. Phải trải đã mới thấy được cái bóng tối rặng tre, phải trải đã mới ngẫm được cái giây phút mong manh tựa sợi tóc về cái thiện – cái ác. Lần mò như một đứa học sinh cấp ba ngày xưa, cứ khi nào học về tác giả nào lại đi tìm một hai cái nhận định, bỗng thấy cái này: “Biết bao kẻ đã vẽ ra trong tưởng tượng của mình về một thế giới khác, để hằng ngày làm những cuộc phiêu du vào chính cái thế giới mình vẽ ra.” Tưởng tượng của Thạch Lam nhưng thực ra vẫn ở trên cái nền sự thật, và cái nền đó lại được chắc chắn bởi một lòng tin yêu con người, tin tưởng trong cái bóng tối đang bào chùm trọn nuốt lấy nhân vật vẫn c

[2023] 39/35 - PHÉP MÀU CỦA MÈO CON

Hình ảnh
Cuốn sách này luôn có gì đó đặc biệt với mình, mùi của nó mang hơi thở của thời gian. Mùi đó mang theo năm tháng mình sống rất vui vẻ ở nhà ông ngoại, cũng rất vui khi được sống trong cái xóm lao động nhỏ nhỏ trước đây, và từ cái xóm lao động nhỏ ấy mình được chuyển lên Hà Nội. Dù không khí Hà Nội khiến có đầy hoa lệ, rực rỡ thế nào đi nữa thì ở cái cuốn sách này luôn khiến mình nhớ năm tháng vui vẻ của trước kia. Nhớ những năm ấy, khi bố mẹ mình vẫn còn dư dả thường dắt mình đi mua sách và đồ chơi, hồi đó mình không hề thích đọc tiểu thuyết chỉ muốn đọc sách có nhiều hình, nên cuốn sach này dường như rơi vào quên lãng. Chứ thực ra nó là người bạn tiểu thuyết đầu tiên của mình có, và nó cũng là cuốn sách mở đầu cho cái tài khoản viết về sách này của mình. Truyện viết về cuộc phiêu lưu đi tìm lại người ông hiền lành của con mèo Cháu Ông, một con mèo vốn dĩ được sống sung sướng được che chở bởi tình yêu của ông bà nhưng rồi biến cố xảy ra bị lạc mất nhà, cậu cũng hai người em – một mèo

[2023] 38/35 - TRẮNG

Hình ảnh
 Trắng – Han Kang Mình đọc vào sáng chủ nhật, Cùng bản Sonata số 14 Và một tâm hồn rỗng Thực ra mình đã muốn đọc cuốn này lâu hơn rồi nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy đọc mấy lời giới thiệu đằng sau rồi đọc một vài đoạn đầu, mình lại không thể đọc nổi vì mình không sẵn sàng nhìn thấu lại mình, cũng không sẵn sàng đối mặt nếu những kí ức lại quay về hoặc những bất ổn trong cơ thể của mình đã cố giấu đi bằng công việc và tự lừa dối bản thân lại hiện rõ lên. Khi bác sĩ lấy ven, mình bị tím. Trông cũng buồn cười, và da mình trắng nên cái mạch rất nhỏ điểm đến của nó là chỗ lấy ven hiện lên rất rõ. Một màu trắng kèm cái mạch xanh kia là mình vẫn còn sống hay da thịt mình đã tan dần vì cái ch.ế.t. Mình đã linh tinh nghĩ vậy và bỗng chốc như một sự vô thức, mình đọc cuốn này. Tốt nhất là đừng có cố gắng gợi xem cái câu từ này là sao, cố gắng nghĩ xem tác giả dùng cái nghệ thuật gì để tả làm cái gì cả, đọc thôi. Và đây là cuốn sách mình chẳng biết sẽ lấy trích đoạn nào, cũng không có ý định v

[2023] 37/35 - CHỜ GIÓ LÊN

Hình ảnh
Lúc mình kết thúc cuốn này là đã 7h tối hơn, quán cà phê vắng lặng. Tự dưng nghĩ Trình Vũ Mông còn không dám thuê xe có chỗ ngồi tử tế, còn mình dám bỏ quách tiền ra ngồi vì ở quán cà phê mới ngấm nổi tập trung. Một đứa mới ban trưa còn tự trách dám không thèm mang cơm mà ăn ngoài thế mà ban chiều đã lại bỏ tiền ra ngồi quán. Tự dưng thấy cái lối suy nghĩ tủn mủn ấy của mình có phần tương đồng với nhân vật trong sách. Mình biết là hơi nhàm, nhưng vẫn phải nhắc lại rằng sau 7 năm gì đấy mình mới đọc lại cuốn này, hay nói cách khác bài lên là một cuốn sách rất lâu rồi và cho đến bây giờ mình mới thấm thía mà hiểu.  Sự thật và thiên chức người cầm bút viết văn hoặc viết báo? Vũ Mông là một cây viết về ẩm thực cho dù chưa đến đó tận hưởng thật thì cô cũng có thể viết được, cho dù hoàn cảnh có hơi tồi tàn món ăn có thể không sang nhưng từ sự sáng tạo của cô thì cũng có thể. Thực ra cái này theo khía cạnh nào đó không có vấn đề, vì nhiều khi nhu cầu của con chữ cũng chỉ cho mục đích giải

[2023] 36/35 - NHÓC TÌ TỶ PHÚ

Hình ảnh
Khi kết thúc mục tiêu 35 cuốn sách, với mình không phải cảm giác chiến thắng rồi dừng lại trái lại là sự phấn khích. Mình có thể làm được và hơn thế nữa, mình có thể đọc lèo 30 cuốn sách hết một năm năm ngoái thì năm nay (hơn tí) nửa năm mình đã đọc xong 35 cuốn tức là giới hạn của mình có thể cao hơn. Dĩ nhiên không phải là đọc đắm đuối cho xong mà mình vẫn đọc tốc độ như thế và khả năng như thế. Cuốn sách này của David không mới lắm và dĩ nhiên nó không giống cuốn khác, nhưng điểm chung giữa các cuốn sách đó chính là sự kết nối giữa những người bạn, sự kết nối giữa cha mẹ và con cái. Tiền, dĩ nhiên mình có rất nhiều ý tưởng nếu mình có nhiều tiền và đương nhiên cuộc sống của mình tốt hơn khi có tiền. Và khó ai phủ nhận tiền đem lại cho chúng ta cái gì, chúng ta dù không thích sự quyền uy của tiền nhưng không thể phủ nhận chúng ta đi làm để có tiền công, từ tiền công chúng ta mua sắm và duy trì cuộc sống. Ít tiền thì tiêu kiểu ít tiền mà nhiều thì tiêu kiểu khác. Mình không phủ nh

[2023] 35/35 - HƯƠU CAO CỔ, CHIM BỒ NÔNG VÀ TÔI

Hình ảnh
Thực ra thì mình không thể đợi được đến tuần sau để hoàn thành mục tiêu 35 cuốn trong năm nay. Năm ngoái mình đọc 30 năm nay 35 mà còn chưa hết năm. Mình có dừng lại sau khi hoàn thành 35 cuốn không, câu trả lời là không. Mình sẽ tiếp tục đọc tiếp, dự là sắp tới ngoài sách mình định viết về phim mình xem, cà phê mình từng đi. Dĩ nhiên không phải chuyên nghiệp như một blogger sành đồ ăn đồ uống nhưng mình sẽ cố gắng.  Câu chuyện này của Roald Dahl lại khiến mình cảm thấy cái giới hạn tưởng tượng của mình nó rất hạn hẹp. Lạ nhỉ, một nhóm ba con vật nhưng bỗng dưng thành một nhóm và thành một câu chuyện. Một câu chuyện bắt cướp, sơn nhà cứ thế diễn ra trước mắt mình và mình tin điều đó. Mình thực sự tin rằng nếu ai có ý định mua cho con hoặc mua tặng những em bé dễ thương nào đó những cuốn sách, thì những câu chuyện của Roald Dahl sẽ là bộ sách mình gợi ý đầu tiên. Cuộc sống sẽ vui hơn nếu biết mỉm cười, và chia sẻ. Mặc dù ban đầu bá tước không cáu kỉnh hạch sách nhưng hóa ra lại là một

[2023] 34/35 - BÁC FOX TUYỆT VỜI

Hình ảnh
Chắc là mình chưa kể ở trên này, mình đã từng điên cuồng mua hết những cuốn sách của Roald Dahl do Kim Đồng xuất bản trong 1 tháng mùa bận năm nay. Nghe chữ điên cuồng mình kể ra đây có vẻ thật hơi quá, nhưng sự thật là thế đó, mình còn nhớ khi chỉ còn thiếu cuốn Charlie và nhà máy Socola, mình hôm ấy dù làm rất mệt, đầu mình đau nhưng mình vẫn lên tận Kim Đồng trên phố Quang Trung, rồi lại ra tận Đinh Lễ mới thấy được. Còn nhớ năm tháng ôn thi, lúc ấy mình rất vô vọng và chính cái không khí kỳ quái phả ra từ cuốn truyện Charlie và nhà máy socola đã khiến mình vui vẻ thật nhiều. Ngày thứ bảy hôm nay sau gần hai tuần mình cố gắng tìm giờ charge liên tục, mình cũng không thể nghĩ rằng có một ngày mình thậm chí lôi cả sức khỏe lên bàn cân rằng mình có nên chi một chút để kiểm tra hay không. Lạ nhỉ, mình biết là sai khi lại lôi sức khỏe ra để xếp thứ tự ưu tiên như thế nhưng mình vẫn đã làm cái điều vô lí đó. Cơ mà rồi mình nhận ra nếu không có đầu óc minh mẫn và tươi vui chắc mình cũng kh

[2023] 33/35 - ĐIỀU EM CẦN CHỈ LÀ ANH HỐI HẬN THÔI SAO

Hình ảnh
Sự thật là mình không thể nghĩ được mình sẽ viết gì về quyển này. Hồi ấy mình mua về khi chuẩn bị kết thúc đợt học chuyên đề, tức là sắp thi dự tuyển. Chỉ có ba suất duy nhất được đi thi Duyên hải. Mình vô định cùng người bạn (đã từng thân) của mình đi Nhã Nam – Tô Hiệu và mình đọc cuốn này. Khi ấy mình đọc cuốn này, mình nói trắng ra là mình chẳng hiểu gì và cũng không muốn hiểu vì những cung bậc đó mình cũng chưa trải qua.  Hiện tại sau khoảng 7 năm mình đọc lại cuốn này, tất cả vội vàng dở hơi của năm tháng đi học đã qua, người bạn năm ấy cùng mình đi Nhã Nam cũng đã chẳng còn thân, năm ấy mình còn chẳng quý trọng những tấm ảnh cậu ấy chụp cho mình, còn buông lời khiếm nhã trên mạng; bóng dáng người mình thích điên cuồng cũng hòa vào kí ức, cậu ấy cũng bận công việc mà cậu ấy học, và mình tối ngày cũng bận. Thậm chí mình chỉ kịp nghĩ để vực dậy bản thân chứ chưa nói đến đủ bao dung với người khác. Mọi thứ - những cảm xúc điên cuồng, say đắm – những người bạn đi cùng mình năm tháng

[2023] 32/35 - NHỮNG LÁ THƯ GỬI QUÁ KHỨ

Hình ảnh
Hôm nay mình đọc một câu thế này, bạn và bạn của quá khứ đã tha thứ cho nhau chưa. Bỗng chốc khiến mình nghĩ thật lâu, cái thời tiết nóng thiêu đốt con người này lại làm mình nhớ mình của trước kia có thể chịu đựng cái cặp to quá khổ, đứng giữa trời nắng hít bụi gần tiếng đồng hồ để chờ xe bus về từ trường cấp ba. Nghĩ lại bỗng thấy ngưỡng mộ con bé gầy còm của trước kia quá. Nhan đề “Những lá thư gửi quá khứ” tự dưng lôi mình vào một dòng thời gian như vậy, tự dưng lại mơ tưởng quá khứ. Trong đề tập làm văn của mình mọi khi khi mình đi học, lá thư thường là gửi bản thân của tương lai chứ ít khi (thực ra là không có) đề bài gửi chính mình trong quá khứ. Cũng phải, tương lai là nơi người ta muốn đến, quá khứ là nơi đã đi qua. Nơi đã đi qua thì không đổi được, nhưng quá khứ lại là nền móng của những lớp sự thật của hiện tại. Nó nhắc nhở mình là ai, nó cho mình biết bí mật xung quanh mình là gì nên quá khứ đối với mình luôn là cái gì đó  thật thần bí, như một cánh cửa cũ mèm đóng lại một

[2023] 31/35 - GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA

Hình ảnh
Mình cũng không nhớ lí do mua quyển này là gì vào năm lớp 12, để ảo tưởng viễn cảnh gặp được chàng trai trong mơ cho qua cuộc sống ôn thi bù đầu hay do tại ôn thi vất vả quá chả biết níu kéo vào đâu nên đành sống với trang sách màu hồng một tí cho tích cực. Nói thực rằng, nếu ai đó bảo quyển này không cao trào gì mấy thì cũng đúng nhưng ngay từ trang mở đầu tác giả đã nói rằng việc tin vào tình yêu đơn thuần không quá trắc trở và ngay từ đầu tác giả đã có quan điểm rằng đó là phong cách của mình. Nên nếu ai nghĩ rằng hmm nó chẳng thú vị gì với mình vì nó không có cao trào, giật gân thì bạn quên đọc lời mở đầu rồi. Và hơn nữa nhất thiết cuộc đời cứ phải giật gân hồi hộp thì mới đúng là cuộc đời hay sao. Nếu có sóng dữ thì cũng sẽ có lúc biển lặng, lúc phong ba thì cũng có lúc trời đẹp, con người cũng vậy có lúc điên cuồng giận dữ thì cũng có lúc hiền lành. Vốn mình thực chất là người thích đọc truyện có nhiều tình huống bất ngờ dữ dội nhưng cũng có lúc khi mình cảm thấy cuộc sống ngột n