Tớ rất yêu Doraemon - Tản mạn cuối năm
Năm 2022 bây giờ không phải kết thúc tính theo ngày nữa, mà nó đã được tính theo giờ, theo phút. Mình đón nhận nó bằng sự an yên, yên tĩnh trong tâm; mình không chọn kết thúc và mở đầu bằng cái gì quá đau khổ hay ám ảnh. Mình lựa chọn một cuốn artbook cho buổi sáng bình yên này: Tớ rất yêu Doraemon. Có lẽ trong năm ai để ý những bài viết của mình, sẽ thấy mình nhắc nhiều về quá khứ, nhắc nhiều về những gì dằn vặt qua những trang sách mình đọc. Có những thứ tươi sáng, có những thứ ảm đạm, có những thứ như một nỗi đau khó có thể lành lại trong lòng, có những nỗi nhớ đầy vơi trong mình. Bởi năm nay của mình thật nhiều biến động ở cái tuổi 22, khi tốt nghiệp, khi chứng kiến liên tiếp hai người thân ra đi, khi công việc nợ nần đón lấy mình. Mình biết rằng ở tuổi 22, là cái tuổi trẻ đầy khám phá, mình cứ bối rối hết cả lên khi người xung quanh nói rằng hmm, tuổi trưởng thành còn dài sau này còn nhiều điều vất vả hơn. Thế là mình quyết định yên lặng, đối mặt bởi mình không thể rũ bỏ, ruồng