Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2022

NGÀN HẠC GIẤY CỦA SADAKO

Hình ảnh
Mình đọc hết cuốn này vỏn vẹn hai tiếng… Mình đã muốn đọc thật chậm, thật chậm và không muốn kết thúc nó vì mình muốn kéo thật dài thời gian – dừng ở đoạn Sadako vẫn vui vẻ chưa có dấu hiệu rằng cái chết vồ lấy em và cuốn em đi mất. Mình muốn dừng lại ở đoạn gia đình Sadako vẫn hạnh phúc, đang vui vẻ ở ngôi nhà ba tầng. Thế nhưng các trang sách cứ lần lượt lướt qua mình, và mình phải đến đoạn đó. Đây là câu chuyện biết trước cái kết nhưng cho đến khi chứng kiến từng lúc từng lúc một Sadako sẽ dần đi đến ngày đó, mình vẫn không thể giấu nổi cảm xúc. Mình đã nghe câu chuyện này khi học tiểu học, cái kết là cô bé ra đi khi chưa gấp xong những con hạc giấy. Còn câu chuyện này có khác đi một chút, nhưng dù cái kết thế nào đọng lại trong mình vẫn là một nỗi buồn khó tả, tiếc nuối. Bởi cô bé và thậm chí còn rất nhiều đứa trẻ khác đã tạm biệt cuộc đời rất sớm, không có thời gian để vui chơi và tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp. Lẽ ra phải được chạy, được vui đùa thì cột chặt mình trên gi

BELLE - RỒNG VÀ CÔNG CHÚA TÀN NHANG

Hình ảnh
  Cứ ngỡ là một tuần cũng không đọc quyển này để lên bài. Nếu trong bốn năm đại học với mình là điên cuồng làm việc rất nhanh đọc sách thì chậm thì hiện tại việc đọc sách của mình đã cải thiện hơn. Và bản thân mình đã ổn hơn, hôm thứ 6 không hiểu thế nào đồng nghiệp rủ mình đi uống, và trong khoảng gần một tiếng trò chuyện ấy mình đã kể, và chỉ kể; nghe câu chuyện của đồng nghiệp. Cả bạn ấy và mình đều có một nỗi sợ riêng và muốn cùng nhau đến một nơi chân trời xa xôi khác. Cuốn sách này bằng sự chủ quan của mình, mình đã nghĩ có khi nào lại là câu chuyện tình cảm điên cuồng sướt mướt mà mình vẫn hay đọc hay không. Ấy vậy, mình đã thấy bản thân hơi nông cạn khi chỉ nghĩ được đến đó. Suzu đã trải qua một biến cố của tuổi thơ khiến cô ấy khép mình, và không thể cất lên những lời ca (sẽ thật xấu nếu mình tiết lộ lí do ở đây), và biến cố ấy khiến cô xa cách với người bố của mình. Người làm bạn với cô ấy có lẽ là Fuga với bàn chân bị mất. Sống ở một ngôi làng, cảm tưởng như một mảnh đất

Thằng nhóc

Hình ảnh
  Như tên nhan đề khi ban đầu mình đọc mình cứ nghĩ mãi về tên của câu chuyện. Thằng nhóc về cách gọi của một đứa trẻ loắt choắt, hay một đứa trẻ mà chả ai để ý tới chỉ là thằng nhóc thôi mà để ý gì đâu. Hay sâu xa hơn một đứa trẻ mang bộ dạng loắt choắt nhưng ẩn chứa một trái tim yêu thương Điều mình tiếc khi đọc cuốn này đó là ban đầu khi mình đọc Lá thư hè mình đã không cảm được văn phong của tác giả, không cảm nhận được mà chỉ đọc qua loa hời hợt. Đó thực sự là một lỗi lầm to lớn, dường như đến cuốn này mình mới chợt nhận ra đó là sau những trang văn của Alphonse là một tình yêu con người, một sự vị tha. Ảnh: Internet Truyện mình thấy như một quá trình trưởng thành với diễn biến nội tâm rất sâu của Daniel, hối hận rồi nhận ra, rồi lại tràn đầy nhiệt huyết. Hình tượng cậu bé có lẽ rất giống những người trẻ chúng ta nhiều hoài bão ước mơ và hi vọng. Đôi khi có những quyết định thật sai trái nhưng mình vẫn không hề trách Daniel, mình nghĩ sẽ có những người như mình không trách cứ

LOOK BACK

Hình ảnh
Cuốn sách đọc trong chưa đến 15 phút… Mình đã đọc hết cuốn này trong thời gian mất điện tối om. Mình vốn không sợ bóng tối, nhưng hai ba năm gì đó mình lại sợ nó. Mình sợ mà đêm đầy huyền bí sẽ nhấn chìm mình, giấc mơ có khoảng không gian mênh mông vô tận và thế là chìm luôn trong bóng tối. Bóng tối cuốn mình đi… Thế nhưng thế nào hôm nay, mình lại bật đèn flash lên để đọc, và không sợ gì cả. Lạ thật cứ thế dạo này những trang sách khiến mình tự chữa lành nhanh chóng hơn một chút. Ban đầu mình không hiểu ý nghĩa của hai bookmark lắm và khi đọc xong thì mình đã phải ngồi bất động một chút vì dường như cốt truyện này, sự việc này hình như mình đã gặp ở đâu rồi, hay chính bản thân đã gặp. Fujino, một người luôn tự tin vào năng lực của bản thân. Cậu ấy luôn đầy năng lượng và tiến về phía trước. Nhưng khi nghe một câu nói của người bạn, cậu ấy đã điên cuồng mà vẽ nhiều hơn đến mức bỏ quên những người bạn xung quanh. Thực ra, có thể nói cậu ấy trẻ con nhưng một người luôn được bạn bè

ORGAN MÙA XUÂN

Hình ảnh
[Viết nhanh tại văn phòng – Mùa bận 2022] ảnh: Internet Bức ảnh trên Instagram chụp trong lúc làm việc tại khách hàng, phải nói từ lúc làm thực tập, bước chân vào cái gọi là cuộc sống bắt đầu có công việc. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng mình vẫn bị quá tải, đi về mình chỉ nghĩ làm sao để đi ngủ và lắm lúc tự hỏi bản thân có khi nào chán đọc sách rồi không. Và hôm nay máy tính bị cháy sạc, mình sợ job không làm xong, sợ ngồi không trong khi mọi người vẫn làm việc thì mình đã đọc một mạch cuốn sách này. Cuốn sách này mình mất nhiều thời gian để đọc hơn so với hai cuốn trước đó của tác giả, nhưng lại là cuốn mình nhớ hơn cả bởi nhân vật chính có sự tương đồng với mình đôi chút. Chẳng ai muốn mình trở nên phiền muộn, không ai muốn khi đi ngủ lại là những giấc mơ quái vật, không ai muốn bản thân trở nên khó kiểm soát cảm xúc. Ấy thế mà những điều đó đã đến với mình xuyên suốt năm cấp ba, đại học và mới cải thiện mới đây thôi. Hiện tại mặc dù công việc vất vả nhưng mình đã thôi hốt hoảng

EM LÀ NHÀ

Hình ảnh
Đây là lần thứ 3 mình đọc chuyện này, cả ba lần của mình đều có cảm giác khác nhau. Không biết do mình trở nên khó tính, càu nhàu nên mình đọc cuốn này không quá thoải mái lắm. Có lẽ câu chuyện về yêu đương của mình có quá nhiều thứ khiến mình mất niềm tin, hoặc có lẽ bây giờ tình yêu chưa phải mối bận tâm của mình. Hiện tại mình muốn cho bản thân được nghỉ ngơi sau 4 năm dài học đến mức điên người, yêu thành điên người, không hề cho bản thân một lúc nào nghỉ ngơi. Mình biết rằng mình vẫn lo sợ vì áp lực đồng trang lứa, nhưng nỗi sợ ấy cũng nhỏ thôi. Mình muốn được nghỉ ngơi, cảm nhận nhiều hơn. Truyện mình đọc cảm giác như một cuốn nhật ký của một cô gái đi từ những đau khổ, tổn thương bị phản bội cho đến hạnh phúc, an yên. Mình thích truyện này ở chỗ địa danh nhắc đến trong truyện có thật và ngay trên mảnh đất mình sinh sống và làm việc. Nên đôi lúc mình bỗng nghĩ có khi nào đi qua phố Huế mình sẽ bắt gặp quán bánh của Nguyệt hay trường bách khoa có một người tên Trung hay chăng. Và

SOLANIN

Hình ảnh
SOLANIN – tên của một loại chất có thể gây độc ấy thế nó lại là tên bài hát của một nhóm âm nhạc tuổi trẻ nhiều hoài bão và ước mơ. Mình đã chợt nghĩ có khi nào cuộc sống của mình tưởng chừng rất tốt, làm công ty top, hồ sơ đẹp – rất nhiều thứ là mơ ước của mọi người liệu có phải là hạnh phúc hay không. Liệu thật hạnh phúc khi có việc làm công ty tốt, học giỏi, nhiều người yêu mến hay không. Thật sự thật khó trả lời, thế nhưng trong năm đầy biến động này, mình đã từ bỏ tình bạn, từ bỏ người mình đơn phương, từ bỏ việc thi công ty khác, từ bỏ việc học lên cao thời gian này, hơn hết mình muốn mọi người quên mình rực rỡ ở đại học ra sao. Bởi mình muốn đơn giản sống tiếp, sống bình thường. Sống không phải theo ý kiến của ai, cũng như sống khám phá những gì chưa biết. Bởi khi mình đi làm nơi khác, mình đã thấy hóa ra mình cũng chỉ là người nhỏ bé mà thôi. Solanin – cuốn sách mình đã ngần ngại khi đọc bởi mình vốn không hay đọc manga cũng như lâu lắm mình mới cầm trên tay cuốn sách dày n

TRUYỆN CỔ PERRAULT – CÔ BÉ KHĂN CHOÀNG ĐỎ [MAYBE SPOIL]

Hình ảnh
Dạo gần đây mình quyết định đi tìm câu trả lời rốt cục những câu chuyện được biên soạn trong mấy cuốn chuyện kể bé nghe của mình rốt cục đến từ đâu, có phải những tác phẩm nổi tiếng hay không. Thật bất ngờ hóa ra câu chuyện chú chó trung thành lại là tác phẩm nổi tiếng, thật bất ngờ khi đến giờ mới biết câu chuyện hoàng tử và chim én ấy lại là chuyện của Oscar Wilde, hay mấy câu chuyện như Đôi giày đỏ hóa ra lại được nhào nặn bởi ngòi bút kinh điển Andersen. Hay câu chuyện chú mèo đi hia ấy lại là chuyện kể Perrault. Và mình thấy rất vui bởi hóa ra tuổi thơ mình đã được đẫm mình trong rất nhiều tác phẩm nổi tiếng. Tập sách truyện cổ này của Nhã Nam có 5 câu chuyện, kì lạ là hồi ấu thơ sống trong căn nhà nhỏ chật hẹp, khi mẹ mình dù làm việc rất vất vả vẫn cố gắng mua 1 2 cuốn sách; hay hồi còn sung túc mẹ mình phải đi nước ngoài thường dắt mình đi mua truyện. Hay bố mình đi làm xa mình ở quê, hai chị em đều hóng chờ bố về cuối tuần. Em trai mình từng chờ đến cuối tuần để bố đọc truyệ

Bà nội găngxtơ

Hình ảnh
Dạo gần đây mình có cơ hội nói chuyện với đồng nghiệp tìm được điểm chung nên mình phấn chấn đọc sách hơn rất nhiều. Đi làm dường như mọi thứ rất mông lung với mình, khi tiền phải chi, việc phải làm, thái độ kĩ năng, rồi cả cái việc sẽ học gì tiếp theo, cuộc đời sẽ đi về đâu…tất cả mơ hồ đối với mình. Nên để có thể bớt căng thẳng một chút mình chọn đọc cuốn này. Cuốn sách này là cuốn sách lần đầu mình đến chính cửa hàng Nhã Nam. Nhớ hồi cấp ba, mình rất muốn tự đi mua. Vì chỉ có lúc mua sách, đọc sách mình mới thấy sự tồn tại của mình mới có ý nghĩa một chút. Bà – mình tự nhớ lại tuổi thơ của mình thì thời gian của mình ở với bà rất ít. Và hai ba tháng vừa rồi, nhà mình mới có dịp tổ chức cho bà ngoại mới mất. Đứng trước linh cữu được lấy ra từ lò thiêu, kí ức của mình lộn xộn, dường như mình chả nhớ gì cả. Đến khi chiếc linh cữu hạ xuống, trên trời một đàn chim bay qua. Mình mới ngợ ngợ thoát khỏi trạng thái mông lung, là nhận ra mình chả còn cơ hội gặp nữa, cơ hội để ăn món cực k